Thứ Ba, 6 tháng 8, 2013

Xa vời một hình bóng

Cảm giác được yêu thương là thế nào nhỉ? Cảm giác được dựa vai một người, được một người che chở là thế nào nhỉ? Cảm giác có một bàn tay lau nước mắt cho ta thì ra sao nhỉ? Sao ta chưa cảm nhận được nó.
Có bao giờ bạn thấy ai đó mà trái tim đập mạnh, nhìn thấy một nụ cười của ai đó mà lòng ngọt ngào, vui vẻ, nhìn thấy nỗi buồn lăn dài trên mi ai thì lòng lại ưu tư, muộn phiền theo... Rồi thì có bao giờ ta hụt hẫng, ta đau lòng khi nhìn ai đó chở ai kia với ánh mắt dịu dàng, nụ cười giòn tan trong nắng, nhìn thấy ai kia đang nắm lấy tay một ai khác không phải ta sao mà thấy lòng ta đau nhói, sao mà trái tim ấp ủ hy vọng nay bỗng chới với, hụt hẫng. Có lẽ vì ta biết ai kia không dành riếng cho ta, ai kia vẫn là ai kia, vẫn mãi là của một hình bóng khác... Rồi có những khi hoặc cố tình, hay vô tình ta gặp người ấy dưới mái hiên trường sao mà thấy lòng nhẹ bẫng, sao mà thấy đẹp sao một khoảng lặng cho ta nhìn sâu hơn hình dáng ta hằng trông chờ thuộc về ta... Cố cười thật tươi, cố giấu nhẹm cảm xúc để khi đêm vè uống cạn dòng nước tuôn trào nới khóe mắt, cuộn tròn trong chăn mà lòng vẫn lạnh cóng.
Ta yêu thương, ta trông chờ yêu thương, nhưng yêu thương đó sao mờ nhạt, sao bé nhỏ, chỉ dám chôn sâu, chỉ dám giữ mãi cho riêng mình, chỉ dám kìm nén lại những cảm xúc, giấu nó cho riêng ta. Để lại một lần nữa ta từ bỏ, đành phải cố đánh rơi một chiếc hộp với bên trong là những ngôi sao của hy vọng. Nhiều khi ta ngốc nghếch biến những âu lo, sầu muộn thành động lực để bản thân cố gắng, vươn lên. Giống như trồng một cái cây đợi đến ngày nó nở hoa, đơm trái. Sao khó khăn, lắm công phu. Những thứ gọi là lặng thầm sao chỉ là xa vời... Ta chỉ dám nhìn một ngôi sao từ xa mà không khi nào muốn tiến lại. Biết là khờ dại mà vẫn cắm đầu vào yêu thương, biết là ngốc nghếch sao vẫn trông chờ, biết là điên khùng mà mắt cứ rơi lệ mỗi khi đêm về.
Đôi khi tự nhủ với bản thân rằng nên quên yêu thương để nhẹ lòng, để không mệt mỏi nữa. Thế mà càng quên tim lại cứ bắt phải nhớ. Luôn ở trong trạng thái ngờ nghệch đầu lạnh nhưng tim nóng. Nước mắt thì cứ cố hít thật sâu vào đáy lòng. Để tự nhủ với mình rằng "thôi thì bước tiếp, nhưng ngừng nhớ". Tất cả những suy nghĩ vang lên trong đầu, để những khi ai đó tình cờ nhắc tên người ấy lòng quặn thắt, cười nhẹ và lờ đi. Cái cảm giác khi ấy ta sao mà đau nhói. Ừ thì yêu thương chưa đến với ta.
Ngày đầu tiên, bước đến trường sao trái tim ngập tràn lo lắng. Con gái trong tà áo dài trắng, xúng xính sao mà hồi hộp, chưa hiểu thế nào là yêu thương một người, chưa biết thế nào là nhìn hoài, nhìn mãi một bóng hình. Thế mà giờ đây ta ngốc nghếch nhận lấy những yêu thương chỉ một mình ta biết, chỉ một mình ta đau và chỉ một mình ta bước trên con đường ấy. Là một người con gái sao yêu thương ngốc nghếch và khờ khạo quá đi! Thích mà không dám nói, thương mà không dám nhìn. Chỉ dám giữ cho riêng mình một cảm giác, chỉ dám lặng lẽ bước vì sợ buông tay.
Thôi thì cách xa, thôi thì cho mình động lực cố gắng. Yêu thương đâu cần người ta nhìn về phía mình đâu chứ! Ta không trách người vì yêu thương xa vời... Ta chỉ trách ta vì ta chưa bao giờ can đảm.