Thứ Tư, 21 tháng 8, 2013

Con gái của bố

Bố nào mà chẳng thương con. Con nào mà chẳng yêu bố. Nhưng bố người ta một thời hư hỏng làm vợ và con đã khổ đau. Rồi người mẹ đã ra đi trong bệnh tật. Bố đã quay lại sống với hai con. Bố đã làm tất cả vì các con. Vì nỗi đau quá lớn nên con không tha lỗi cho bố. Ngày con lấy chồng một bữa ăn chia tay không ai ăn được miếng nào dù rằng bố đã dốc hết túi để làm cơm. Những giọt nước mắt đã chảy như mưa vì cô gái nói mình không có bố. Và bố chỉ là vị khách mời như bao người khác. Sau đó những tháng năm dài bố theo dõi con bằng những cái nhìn từ xa... Đó là chuyện của người ta.
Chuyện của ba con mình hay hơn nhiều ba à. Ba là người bố biết chăm chút gia đình ngay từ khi đặt tình yêu của ba vào tay của mẹ. Ba trân trọng từng giây phút khi ở bên vợ con. Ba thương yêu vợ con hơn thân mình. Ba che chở cho con bằng tất cả những gì ba có.
Nhớ những ngày gia đình mình nghèo quá đỗi, cả gia đình sống trong một nếp nhà tranh vách đất và nền nhà cũng bằng đất nốt. Ba là y tá, mẹ là thợ may. Thu nhập của ba mẹ quả là quá nhỏ nhưng trong bàn tay mẹ với tình yêu to lớn nhất mẹ đã vun vén để gia đình luôn có tiếng cười rúc rích như pháo hoa. Được là con của ba mẹ luôn là hạnh phúc lớn nhất trong đời này. Con đã có được điều đó. Ba chở con đi học bằng chiếc xe đạp. Dù không có tiền nhưng ba cũng dúi vào tay con khi thì gói đậu phộng luộc, khi thì cục kẹo... Những điều nhỏ nhoi ấy đã theo con suốt những ngày còn thơ đến tận bây giờ. Ngày nay tiến bộ nhiều nhưng con vẫn nhớ hương đậu phộng luộc ngày ấy, nhớ vị kẹo bột ngọt và cay nồng mùi gừng. Con không ăn hết lúc nào cũng để lại, để chiều về chị em lại ngồi ăn... Vui nhỉ. Ừ những điều nho nhỏ nhưng nghĩ lại thấy ấm lòng. Em đòi ăn kẹo nhưng cắn phải miếng gừng cay lại khóc váng nhà. Ba lại dỗ em.
Những ngày con còn nhỏ ba cùng con cái chơi đùa dưới giàn hoa giấy trước cửa nhà. Ba làm trò cho em ăn cơm. Em cười ba liền đút miếng cơm vô miệng. Ba công kênh em lên hái hoa. Những chùm hoa giấy màu hồng em cài lên tóc ba. Em cười ôm đầu ba.
Có những sáng chiều ba chở con trên chiếc xe đạp đi chơi. Ngắm những ngôi nhà nho nhỏ, những đàn trâu bò trên cánh đồng cỏ xanh. Hai cha con cùng đi trên con đương nhỏ trong xã nhà mình. Bình an nhiều lắm phải không ba. Ngày ấy không có nhiều xe như bây giờ. Thi thoảng có vài chiếc xe đạp chạy ngang qua cùng tiếng chào hỏi rộn rã. Đi đâu cũng có tiếng cười nói râm ran. Người người mời nhau vào nhà chơi.
Thế rồi con cái ngày một đông nhưng ba mẹ vẫn chăm chút từng đứa một. Những trò chơi trẻ con diễn ra trong căn nhà nhỏ và đơn sơ như không thể đơn sơ hơn. Nhưng con mẹ vẫn được học hành đầy đủ. Những món ăn đơn sơ như rau củ quả trong vườn nhà cũng đủ làm cả gia đình bình an. Những chân sáo leo trèo khắp nơi khắp chốn trong vườn nhà. Và tiếng í ới gọi nhau. Vui nhỉ. Phải không ba?
Nhà mình nghèo nhưng vui vì ấm tình cha mẹ. Ba tốt hơn hết thảy những người đàn ông trên thế giới này. Ba không mắc sai lầm nào cả. Ba đã sống cả một đời vì vợ vì con. Cám ơn ba đã cho con làm con gái ba.
Nhưng sai lầm nào cũng có thể sửa được phải không bố. Con gái của bố không có những kỷ niệm yêu thương quý giá như tất cả mọi người hay sao. Con gái của bố lạnh lòng đến thế à. Nỡ lòng nào mình ôm hạnh phúc trong lòng để bố vẫn khắc khoải chờ tin con. Nỡ lòng nào khi thấy đau khổ dằn vặt trong lòng bố. Những xót xa nào đè nặng trong lòng bố mà con cứ làm ngơ cho qua. Hãy tha thứ tất cả cho con bố nha con gái. Hãy trở về căn gác mà bố vẫn chờ hàng ngày, hàng đêm... Hãy trở về để nhìn vào mắt của bố và nói: con yêu bố lắm bố à.