Thứ Năm, 1 tháng 8, 2013

Miếng trầu của Tấm

Từ nhỏ, những câu chuyện cổ tích đã cuốn hút em không chỉ với những cái kết có hậu mà ở đó còn là cả một thế giới cho em mặc sức tưởng tượng để mình mơ mộng được làm tiểu thư, được hóa công chúa, được gặp những ông bụt, bà tiên và được gặp hoàng tử. Em từng mơ mình cũng có những phút hạnh ngộ như những nhân vật trong câu chuyện mà mình từng say mê.
Và rồi, khi lớn lên, đã tự bao giờ em thôi không mơ mộng theo từng trang cổ tích nữa, thế giới thần tiên ấy vô tình ngủ quên trong miền kí ức của riêng mình. Và rồi em gặp anh trên từng trang viết, em lại ví chuyện của mình như cổ tích. Em lục lọi lại trong kí ức của mình về nàng Tấm xinh đẹp. Anh nhớ không? Lần đầu nhà vua gặp Tấm là nhờ chiếc hài xinh xắn. Dân gian thật khéo khi để nhà vua nhặt được chiếc hài ấy. Chiếc hài nhỏ bé cho nhà vua nghĩ đến người đi vừa nó phải là một trang tuyệt sắc giai nhân. Quả thật, nhận định của nhà vua đã đúng. Vậy là lần đầu tiên nhà vua say mê Tấm bởi vẻ đẹp bên ngoài. Khi gặp nạn, sau hành trình hóa thân của mình Tấm lại được nhà vua tìm ra bằng một miếng trầu được nàng têm rất khéo. Miếng trầu ấy cho thấy người tạo ra nó phải là một người có đôi bàn tay khéo léo và một tâm hồn tinh tế. Hơn thế, phải là người yêu vợ đến mức nào thì nhà vua mới nhận ra miếng trầu ấy giống của nàng Tấm ngày xưa têm? Nhan sắc, vẻ đẹp của tâm hồn, tình yêu và cả sự thủy chung son sắt... Vậy thì, cổ tích đâu chỉ dành cho tuổi nhỏ mà còn cho cả những ai đã lớn đã yêu và đang yêu phải không anh?
Em không là Tấm và anh cũng không phải là nhà vua, anh gặp em qua từng trang viết. Có phải là tình yêu không hay chỉ là những xúc cảm thoáng qua khi đọc những trang viết trải lòng của một người nơi phố núi. Anh từng bảo "Phố núi của em thoang thoảng hương dã quỳ trên đại ngàn ươm đầy sắc nắng, trang văn của em là hơi thở của núi rừng với những bản tình ca cùng gió. Văn là người, anh cảm nhận được ở em một sự hồn hậu thủy chung, son sắt rất lạ!". Em không biết hay đúng hơn em chưa từng nghĩ suy hay định nghĩa về mình nhiều như thế. Bởi với em cuộc sống đã có quá nhiều chuyện để cần được giãi bày trên từng trang viết. Vua có thể rước Tấm về làm hoàng hậu còn anh thì không. Vẫn những câu chuyện tưởng như dài bất tận để rồi từng trang viết ngày một dài thêm. Anh lại bảo "Anh biết về em nhiều hơn em tưởng, rằng em không thể lẫn với bất kì ai khác, rằng cách viết ấy, cách đối đáp ấy chỉ có thể là "khẩu khí của em". Đó là lý do khiến em nhớ đến nàng Tấm, ngày xưa, khi thất lạc Tấm được nhà vua nhận ra dù chỉ qua một miếng trầu. Nếu sau này vì một lý do nào đó em giấu cái tên Daniela sau trang viết của mình đi thì anh có thể nhận ra em không? Và rồi em vẫn sẽ ước người ta nhận ra mình đấy, bởi điều đó cho em biết mình đã được người ta quan tâm đến nhường nào. Và như thế em sẽ thôi không ganh tị với hạnh phúc của nàng Tấm trong cổ tích mà thuở bé mình từng say mê nữa.