Ừ thì em nhớ người! Có gì lạ đâu!?
Cám ơn Miên Hạ về câu nói mà Yes thấy chính mình trong đó: "Người nhớ người có gì lạ đâu!?".
Ở nơi nào còn nhịp đập con tim, ở nơi đó còn nỗi nhớ, còn tình yêu. Vậy thì, người nhớ người cớ gì phải giấu che?!
Hôm
nay là một ngày mưa nhiều. Mà Pleiku cả tháng rồi hình như ngày nào
cũng mưa. Em mượn cái thời tiết, cái mưa, cái buồn vô cớ này để mà...
nhớ người. Mượn cả những cơn đau âm ỉ trong người, cả tháng rồi không
khỏi, chẳng buồn than thở cùng ai, để tỉ tê với người. Em nhớ người như
đã từng, chưa rời bỏ yêu thương...
Hôm
nay lại mang hết những gì đã từng thuộc về người ra xem, đọc lại, ngấm
nghía. Từ lúc nào không biết, nước mắt chảy dài. Chẳng vì điều gì, có
lẽ, vì một chút xót xa.
Từng
câu chữ, từng lời nói của người cứ quanh quẩn trong cái đầu nặng trình
trịch. Em đang hành hạ em đấy ư!? Em đang tưởng nhớ về bên kia bờ thực
tại. Em thương người, thương như chính cuộc đời em, lo toan và trăn trở.
Em tìm, như ngày trước, người đã tìm em mà không thấy, tuyệt vọng, đớn
đau, bất lực. Cái cảm giác giằng xé như một kẻ tội đồ quay nhìn lại quá
khứ. Em vọng ngóng một người và không bao giờ tha thứ cho em!
Cuộc
sống không cho phép em dừng lại. Nên em cứ phải bước đi, mỉm cười và
bước đi. Như bằng lòng với hiện tại, như hạnh phúc với cuộc sống này. Em
trao yêu thương cho mọi người, cho cuộc sống này, mà sao lòng cay đắng
quá. Dường như không ai hiểu, bản chất của cuộc sống này là những lần
đấu tranh thầm lặng, bước qua chính mình. Cái cười đâu phải là mãn
nguyện? Chán nản cái cuộc sống này quá, phải cười, người có biết không?
Hiện
tại không thể dừng lại thì em phải dừng suy nghĩ của mình lại. Dừng yêu
thương lại. Dừng quá khứ lại, giữ lại cái khoảng cách vừa đủ để khi
quay lại, không khuất hẳn, không mất đi.
Em
nhớ người, nhớ những ân cần thăm hỏi, em thèm được quan tâm người như
những ngày xưa. Mọi cái như một ước mơ xa vời, không bao giờ chạm tới
được. Như khát vọng, chỉ cấu cào trong tâm khảm, không thể một lần thốt
nên câu.
Em nhớ người! Có gì lạ không!?