Thứ Năm, 1 tháng 8, 2013

Đừng nhìn đời như một bài thơ...

Tình yêu của nàng với anh thuở ấy đẹp như màu nắng, trong veo như làn gió sớm mai, con tim nàng bồng bềnh lướt sóng biển tình. Vỡ tan nụ hôn, xa rời đôi tay ấm, mất điểm tựa đôi vai. Nàng nhớ anh hanh hao ngày mùa trở gió. Tình đầu con gái cho nàng biết thế nào là khắc khoải, cố tìm quên nhưng chưa đủ để quên. Bởi đó là một cuộc tình đẹp lung linh không vết xước. Nàng loay hoay với chính bản thân mình. Tình yêu cứ thế lui dần vào năm tháng, những giận hờn, oán trách không còn nữa. Những chờ đợi nhung nhớ cũng chìm sâu.
Cuộc đời có quá nhiều lý do để người ta yêu nhau mà không thể đến được với nhau. Những tháng ngày ngập tràn hạnh phúc tưởng chừng không bao giờ dứt. Đến bây giờ nàng vẫn không hiểu anh rời xa nàng vì anh hết yêu hay tại vì nàng có lỗi. Hay tại khoảng cách xã hội khiến anh ngày càng cảm thấy mình nhỏ bé khi bên nàng, khoảng cách đó quá lớn, cứ ngày một len lỏi vào mối tình này. Rồi anh chọn cách rời xa nàng, anh chia tay nàng vào một ngày cuối hạ. Đơn giản là hết yêu rồi không nên níu kéo. Một câu nói chia tay, ngắn gọn, nhiều cảm xúc làm đôi mắt hiền hòa của nàng như đang nỗi sóng. Nàng lặng đi, cố kìm nén một cơn mưa nước mắt. Ừ thì, hết yêu rồi không nên níu kéo.
Ảnh: Nguồn Internet
Tuổi hoa mộng đã qua cùng những tháng ngày yêu nhau dài đằng đẵng. Nàng biết tình yêu mình là những yêu thương vụng dại, là những rệu rã so bì cao thấp của xã hội. Giờ nàng chỉ muốn mình bình yên vui cười. Song đôi khi, dòng trôi chảy của nhịp sống chẳng bình yên như nàng vẫn nghĩ. Có quá nhiều sóng gió tìm đến, những khó khăn xảy ra liên tục, những vấp ngã, mệt nhoài. Phài học cách từ bỏ nếu không phải duyên phận của mình. Vì cuộc đời chẳng như mình hình dung. Nên nàng cũng quyết tâm chia xa giải thoát cho cả hai người. Nàng buông tay, anh đi mất.
Bụi hồng trong sân tung cánh nở rộ. Đóa hồng đỏ thắm nhiều gai, nàng nắm chặt đóa hoa trên tay, gai đâm vào tay ứa máu, nàng chẳng rõ mình đau là cảm giác bên ngoài hay cảm giác tự trong tim, nàng thấy mênh mang những nỗi nhớ không thành hình. Nàng nghĩ nỗi nhớ ấy sẽ vơi dần thôi khi nàng không ngừng cố gắng quên đi. Có lẽ thời gian là thứ thuốc mầu nhiệm mà nàng từng biết, nàng uống từng giọt thời gian để quên đi vết thương chưa lành sẹo, dùng ngần ấy thời gian để xua đuổi một người xa xôi.
Hoàng hôn tắt nắng nhuộm vàng phố, nhuộm vàng mái tóc dài suôn mềm luôn được vuốt ve. Đôi mắt mọng nước chảy xuống đôi môi mím chặt vì mặn hay vì đau, nàng cố để tim mình bình yên, nỗi đau đừng lan tỏa, nước mắt đừng hoen bờ mi. Nàng để mặc gió hát bên tai, nghe sương đêm lạnh buốt giăng mòn lối, nghe tim mình bối rối vì những giây những phút đểnh đoảng đắm say vì nhớ. Trái tim nàng luôn gào thét tên anh trong im lặng. Sao anh không quay lại với nàng. Sao có thể rời xa một người đã từng ấy yêu thương? Sao có thể rời xa một người đã có với mình quá nhiều kỷ niệm?
Ảnh: Nguồn Internet
Con đường dài thẳng tắp ngập đầy những góc cây kỷ niệm, giờ như thoáng qua bóng nước. Con đường của yêu thương giờ đã hóa nhạt nhòa. Chỉ vì một chút trở ngại mà anh thiếu tự tin đã tạo nên một bức tường ngăn cách vô hình, âm thầm len lỏi vào tim. Nàng chợt nhận ra mình quá vội để bước chân vào cuộc sống của nhau, quá vội để trái tim nồng ấm của anh và nàng đang dần thu hẹp tình cảm lại. Những kỷ niệm giờ đang côi cút trong miền nhớ, những tháng ngày bình yên giả tạo trong mối quan hệ không tên của mình. Một người muốn đi tiếp, một người muốn dừng lại. Giá như ai đó chịu đi chậm hơn một chút, chịu chờ ai cùng bước khi có phút lỡ chân.
Nàng thôi mơ. Bởi cuộc đời vốn dĩ đã chẳng như mơ, thôi đeo đuổi những thứ không giờ bao thuộc về mình. Bây giờ nàng sẽ yêu thương, trân trọng những thứ xung quanh mình. Chợt có một làn gió thổi qua. Mơn man gương mặt đẹp trầm tư của nàng. Giọt ưu buồn cuối cùng tan biến. Tuổi đời, tuổi yêu hòa nhập thành làn khói trắng mỏng hư vô. Cõi vô thường không có gì là mãi mãi. Nên cuộc đời không như là mơ, đừng nhìn đời như một bài thơ.