Em
xin lỗi, vì có lẽ, tình yêu của em không đủ lớn để em có thể vượt qua
được chính bản thân, vượt qua được sự ích kỷ tầm thường…
Em yêu anh.
Ngay
cả khi em nói chia tay, thì em cũng vẫn yêu anh, em biết mình còn yêu
anh nhiều, nhiều lắm! Vì vậy mà em không đủ can đảm để nói trực tiếp với
anh, không đủ can đảm đối diện với anh, nhìn thẳng vào mắt anh. Em sợ,
em sợ lắm mình yếu đuối trước anh, điều mà anh chưa bao giờ nhìn thấy em như thế, đúng không anh?
Anh
biết không, lần đầu tiên gặp anh, không hiểu vì sao em có cảm giác tin
tưởng nơi anh đến vậy, em có cảm giác như thân quen chứ không hề lạ lẫm
dù ta mới chỉ gặp nhau lần đầu, chưa biết gì về nhau. Nhưng em tin vào
cảm nhận của bản thân mình, tin vào linh cảm mách bảo của trái tim em,
để rồi sau đó em yêu anh như vậy đấy. Có thể nếu mọi người nhìn vào sẽ
bảo em là ngốc nghếch và dại khờ lắm nhỉ? Ai lại có thể yêu nhanh được
như thế? Ai có thể tin tưởng người đàn ông mới gặp như thế? Em đấy.
Mình
yêu nhau cũng không phải quá lâu anh nhỉ. Nhưng không hiểu tại sao lại
yêu nhau đến vậy. Cứ ngỡ mọi chuyện có kết thúc tốt đẹp nhưng cuộc đời
ai biết trước được điều gì. Từ sau ngày nhận được tin nhắn khủng khiếp
đấy biết bao lần em đã cố gắng vượt qua, biết bao lần em tự nhủ sẽ quên
anh đi, bao lần nói chia tay vậy mà đến hôm nay, em mới có đủ dũng khí
để quyết định buông tay anh một lần cuối. Vì em ích kỉ lắm em chỉ muốn
tình yêu chỉ có hai người, em sợ sự lừa dối, sợ bị phản bội em sợ lắm
anh ạ! Em hỏi anh liệu có thể vì em mà rời xa cô ấy. Anh nói anh có thể
làm tất cả vì em, nhưng câu trả lời quan trọng nhất anh lại không thể.
Mới
đầu khi yêu em, anh từng nói em không biết ghen à. Em không yêu anh nên
anh có đi với ai cũng không quan trọng phải không. Ừ thì em ghen, mặc
dù trước đó em luôn tin anh yêu em, em ngốc quá phải không, em quá tự
tin phải không. Em ghen với mối tình đầu của anh, đơn giản vì em không
biết móc đâu ra một mối quan hệ khác của anh để mà ghen. Nhưng em giả vờ
đấy vì em tin anh. Nhưng vì anh muốn thế, vì anh thích em biết ghen, ừ
thì em ghen vậy, ghen với quá khứ của anh nhé!
Nhưng
em đâu ngờ một ngày em phải chịu cảm giác biết ghen thật sự là như thế
nào? Nó không dễ chịu như khi em ghen để anh vui, khó chịu và thấy đau
đớn lắm anh ạ. Lòng tin em đặt vào anh quá lớn nên khi biết được sự thật
em không thể nào mà chấp nhận nổi, em không tin, anh nói dối anh không
qua đêm với cô ấy, anh không phản bội em, anh chỉ đùa với em thôi phải
không? Nhưng rồi chính miệng anh đã thú nhận tất cả và câu nói đau lòng
nhất mà anh tặng cho em: “Anh sẵn sàng hi sinh tất cả để cho cô ấy có
một cuộc sống ý nghĩa hơn“. Vậy là anh đã hi sinh tình yêu của em, hi
sinh mối tình đầu còn nguyên mơ ước của em vì cô ấy. Câu nói ấy của anh
khắc sâu vào trái tim em, anh nói yêu em vậy mà lại hi sinh vì cô ấy. Đã
bao giờ anh dám nghĩ mình sẽ hi sinh để em được hạnh phúc không, đã bao
giờ anh lo sợ hành động của anh sẽ khiến em có một tương lai bất hạnh
không. Chắc không phải không anh!
Giây
phút anh ở bên cô ấy, che chở cho cô ấy, anh có nghĩ đến em không? À
không, em phải hỏi là anh có nghĩ “cho” em không? Anh vẫn nợ em câu trả
lời đấy nhé!
Mà
bây giờ em cũng không cần câu trả lời nữa. Em không muốn tự mình làm
mình mệt mỏi bằng việc nghi ngờ anh, điều đó sẽ làm tổn thương cả anh và
em, mà em thì không muốn nhìn anh xanh xao tiều tụy héo mòn, thôi thì
chỉ đau một lần thôi, còn hơn là dằn vặt nhau mãi.
Tình
yêu của em không được kết thúc bằng những giọt nước mắt hạnh phúc của
ngày cưới mà phải kết thúc bằng những giọt nước mắt chia ly trong yêu
thương tràn ngập. Ai sẽ đưa tay lau nước mắt cho em đây? Ai sẽ đưa vai
cho em tựa vào, ai sẽ ghì chặt vòng tay khi em thấy lạnh lẽo và đơn độc!
Em mệt mỏi quá rồi! Em yêu anh nhiều lắm! Giờ thì em buông tay anh nhé!
Mình thật sự chia tay rồi…