Yêu
em, anh biết mình mãi là người đến sau với những ghen hờn, tị nạnh dẫu
đôi lúc rất vô cớ trước người đã từng trong em, nhưng yêu, anh vẫn yêu.
Có lẽ, anh mãi không bao giờ để lại trong em những phút xao lòng thật da
diết như thuở ban đầu, vì trong em vẫn còn đó khoảng trống mênh mang để
nghĩ về một ai đó xa xăm, nhưng anh không cần biết và cũng không muốn
biết làm gì nỗi lòng em dành cho người ta, bởi với anh, yêu em, chỉ cần
yêu em thôi đã là đủ rồi.
Khi
đến bên em, anh biết, anh hiểu trái tim em đang có nhiều ngăn, và mỗi
ngăn là một bờ yêu thương dành riêng cho một người, em đa tình hay đa
đoan anh không màng tới, bởi đơn giản một điều anh chỉ cần em có yêu anh
hay chăng mà thôi. Tình yêu đôi lúc làm người ta mụ mị, anh cũng thế,
khi đã yêu là yêu bằng cả trái tim, bằng tất cả những gì mình có được,
và anh nghĩ em đủ lí trí để nhận ra điều này. Mình đến bên nhau, vội
vàng có vội vàng, hay thậm chí là những phút giây không kìm nén được xúc
cảm của lòng, nhưng với anh đó lại là khoảng thời gian tuyệt đẹp, nhớ
rất nhớ, và yêu rất yêu em à!
Ta
nồng nhiệt, rồi ta lại hững hờ, lạnh nhạt như chưa từng là gì trong
nhau, anh, em đã thế, lặng nghĩ rồi lặng cười, anh hỏi chính mình “mình
là gì của nhau em nhỉ?”. Anh không thích yêu nhanh, quên vội, càng không
thích xem tình yêu như một trò chơi hay là nơi để vỗ về, an ủi khi mình
chếnh choáng, có lẽ em biết điều này. Phía sau em, em có biết rằng anh
thật khó thở khi nhìn em bên một ai khác; đằng sau sự lặng lẽ em dành
cho, em có biết rằng anh luôn phải cố tìm quên, nhưng dường càng cố quên
lòng lại càng nhớ; ở một nơi không em, em có biết rằng anh vẫn nghĩ,
vẫn nhớ em vô cùng mà anh chỉ muốn mình thật say để có thể ngủ thật
nhanh, và để đêm đừng là khoảng không đáng sợ với chính mình,…
Đừng
yêu em ư? Tình yêu đâu phải chỉ cần một lời nói thì có thể kết thúc tất
cả phải không em, nên làm sao anh có thể bảo con tim mình thôi nhớ,
dừng thương, khó lắm em à! Anh biết mình sẽ chẳng thể mang đến cho em đủ
đầy mọi thứ, anh hiểu khoảng cách sẽ làm dài hơn nhớ thương trong ta,
và anh cũng nhận ra rằng trong trái tim em, mình vẫn chưa đủ để lắp đầy
yêu thương mà em đã vơi đi,… Thật đau khi yêu một người như thế, nhưng
làm sao để con tim bớt đau với anh thật khó em à!
Chúng
ta sẽ chẳng thể nắm tay nhau đi được một quãng đường dài nên đừng để
con tim mãi miết nhớ thương sao em? Yêu nhau sẽ đau, sẽ da điết lắm nên
hãy buông tay nhau? Anh thật sự không muốn thế, dù biết rằng yêu em sẽ
đau rất đau, nhưng nếu để em rời xa trái tim mình, anh càng đau hơn, em
biết không!
Đừng yêu em, đau lắm… nhưng làm sao để anh giữ lại trái tim đã lì lợm chạy đến bên một người, và thuộc về họ đây em ?
Đừng yêu em, đau lắm... nhưng anh không thể em à!